PHẦN 18
Nam đưa Ngọc về nhà. Sợ cô không muốn đến bệnh viện, Nam lục vội đồ đạc cứu thương trong nhà để rửa và băng vết thương cho cô. Nam đặt Ngọc nằm xuống giường. Ngọc thẹn thùng:
- Anh cứ để đó, em tự làm được.
Nam gắt lên vì cảm thấy xót xa:
- Em ngồi yên đi, để anh làm.
Miệng thì nặng lời nhưng bàn tay Nam thì dịu dàng, nâng niu. Bắt đầu từ gương mặt, sau đó xuống đến bả vai… Anh cứ chạm vào đâu là cô lại đau điếng. Nam xót xa tới cùng cực. Cứ mỗi khi Ngọc giật thót mình vì đau thì tim Nam cũng quắt lại. Nam lặng lẽ cởi chiếc cúc áo trên người Ngọc, cô giật mình ngăn tay anh lại. Nam nhìn Ngọc:
- Bỏ tay ra đi, để anh lau vết thương và bôi thuốc cho em. Không lẽ giờ giữa hai đứa mình, em còn xấu hổ gì sao. Tình cảm anh dành cho em như thế nào em không hiểu hay sao mà còn phải ngượng ngùng.
Bị Nam thuyết phục, Ngọc cúi gằm mặt, từ từ buông tay ra. Nam thật cẩn thận, tháo từng chiếc cúc áo. Đến chiếc áo lót bên trong, Ngọc hơi giật mình. Nam áp sát, khẽ đặt nụ hôn lên vai cô để cô trấn tĩnh lại. Vừa làm, Nam vừa cởi tấm áo cuối cùng ấy ra. Lúc này, tấm thân của cô lộ diện hoàn toàn trước ánh nhìn của Nam. Cô ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Nam tắt ánh điện sáng trưng đi, chỉ để lại ngọn đèn vàng gần giường ngủ cho cô đỡ cảm thấy xấu hổ. Sự tinh tế này đúng là khiến một cô gái như Ngọc phải đổ gục.
Dưới ngọn đèn vàng, cơ thể Ngọc phơi bày dưới ánh nhìn của Nam. Anh chạm lên làn da của cô, cái khoảnh khắc chạm vào da thịt của Ngọc, những xúc cảm của lần đầu hai cơ thể ấy chạm vào nhau khiến cả hai đều rưng rưng. Nam nâng niu từng chút, từng chút một, băng bó mọi vết thương cho cô. Xong xuôi, Nam lấy một chiếc áo phông rộng, mặc lên người cho Ngọc. Nam còn cẩn thận bảo cô:
- Em đừng mặc áo lót nữa, nó cọ vào người đau lắm. Giờ em nằm xuống, nghỉ ngơi đi.
Nam đỡ người Ngọc, đặt cô nằm xuống giường nghỉ ngơi. Anh thu dọn mọi thứ, rửa tay sạch sẽ rồi trở lại giường. Nhìn toàn thân Ngọc bao nhiêu là vết thương, miệng cũng vẫn đang tứa máu, anh nắm lấy tay Ngọc, hôn nhẹ lên đó, nước mắt rơi lên bàn tay cô nóng hổi. Ngọc từ từ mở mắt một cách nặng nhọc, mệt mỏi. Cô nói thều thào không ra hơi:
- Anh đừng khóc, em không sao đâu, em ổn rồi mà.
Nam gục đầu vào tay cô, rồi tự đấm vào ngực:
- Là anh ngu ngốc. Rõ ràng là anh biết Bách sẽ trừng phạt em, anh ta đương nhiên không đời nào dễ dàng buông tha cho em. Vậy mà khi thấy em đi gặp anh ta một mình, anh lại không ngăn cản… Anh thật ngu ngốc. Em bị như thế này là do anh, đáng lẽ anh phải theo em đi gặp anh ta. Anh nói bảo vệ em, đồng hành bên em, vậy mà lại để em phải chịu những đau đớn tới mức này.
Ngọc đưa tay vuốt mái tóc của Nam, cố gắng nói:
- Đừng tự trách mình nữa. Nếu thời gian có quay trở lại, em cũng sẽ vẫn đi gặp anh ta một mình. Vì đây là ân oán của em và anh ta, không liên quan đến anh. Đây là thứ trách nhiệm và cũng là hậu quả em phải đối diện từ sự lựa chọn của chính mình. Không một ai có thể thay em gánh vác. Với Bách em cũng cần phải có trách nhiệm với những gì mà anh ta đã dành cho em. Ở đời này có những món nợ nhất định phải tự mình trả, dù bằng cách này hay cách khác… Anh có đi cùng em cũng không thay đổi được gì. Bởi vì nếu không phải là bây giờ thì sẽ là một lúc khác, anh ta sẽ trút mọi thứ lên em.
Nước mắt lăn dài trên gò má Ngọc, Nam ngồi cạnh giường, nắm lấy tay cô thì thầm:
- Anh có thể nào… nằm cạnh em, và ôm em ngủ được không?
Ngọc nhìn anh, không nỡ nói lời từ chối. Ngọc khẽ gật đầu. Chính bản thân Ngọc cũng thèm hơi ấm ấy ôm lấy mình. Cô đã trải qua quá nhiều biến cố, quá nhiều sự sợ hãi. Cô cũng thèm khát được yêu thương, được một ai đó chở che cho đêm bớt dài, cho nỗi sợ vơi đi.
Nhận được sự đồng ý của Ngọc, Nam từ từ nằm xuống. Anh tắt điện phòng, bật ngọn đèn ngủ mờ mờ, để Ngọc gối lên cánh tay mình, cánh tay còn lại ôm lấy tấm thân của Ngọc, ghì sát vào lồng ngực.
Đó là đêm đầu tiên họ nằm bên nhau, hạnh phúc như một đôi tình nhân dù vẫn còn quá nhiều những vết gợn trong lòng. Ngọc nhắm mắt lại, cảm nhận vòng tay và hơi ấm của Nam nhưng trong đầu cô lại cứ văng vẳng vang lên những lời cay nghiệt mà Bách đã nói: “Mày nghĩ một người đàn ông tử tế lại có thể sẵn sàng cưới một con vợ hư hỏng ư? Rồi đây mỗi lần lên giường cùng mày, nó sẽ lại nghĩ về những đêm mày hầu hạ, phục dịch thể xác cho một thằng đàn ông khác. Cảm giác đó, liệu có thể nào hạnh phúc không?”
Ngọc ứa nước mắt nhưng cô phải cố gắng kìm chế để Nam không lo lắng. Người đàn ông này đã quá đủ mệt mỏi vì cô rồi. Trong đêm, cứ thi thoảng Nam lại chạm nhẹ lên người Ngọc để cô thấy được vỗ về. Anh đặt bờ môi mình lên phần bả vai cô, hôn thật dịu dàng.
***
Trời vừa sáng, Nam mua phở về cho Ngọc. Anh ân cần bón cho Ngọc ăn, từng thìa, từng thìa một. Xong xuôi, Nam đỡ cô ngồi tựa vào thành giường:
- Em nghỉ một chút đi nhé. Mọi đồ anh đã mua về rồi, để ở bàn ngay đầu giường: Đây là thuốc, là đồ ăn nhẹ, nước uống, điện thoại có cả sạc pin ở đây… Anh còn chuẩn bị cả bô ở dưới gầm giường, nếu em đau quá không thể đi lại được, cứ dùng nó. Anh phải tới công ty có việc, chiều anh sẽ về với em.
Ngọc tự nhiên nước mắt lại lăn dài. Nam sốt sắng ngồi xuống nắm chặt lấy tay cô bạn gái:
- Em sao thế? Em đau ở đâu?
- Không, em không đau ở đâu cả, em đỡ rồi.
- Em buồn đúng không, em tủi thân vì anh rời xa em lúc này à? Anh biết, giờ em rất sợ hãi, cũng rất đau đớn, cần có người ở bên chăm sóc. Anh xin lỗi vì không ở lại bên em được. Hay thế này đi, em nhắm mắt vào ngủ một chút. Anh sẽ lên công ty, thu xếp một số việc rồi xin nghỉ phép vài hôm. Sau đó tầm trưa anh sẽ về với em luôn, được không?
Ngọc lắc đầu, gắng nói:
- Không phải vậy, chỉ là… anh làm em cảm động quá. Anh đi làm đi. Em không yếu đuối đến vậy đâu. Mà mọi thứ anh đều chuẩn bị sẵn đây rồi, chỉ ngồi dậy đã lấy được, không cần phải lo lắng cho quá đâu.
Nam hôn nhẹ lên trán Ngọc tạm biệt:
- Vậy ngoan ở nhà, anh đi làm, tối anh về. Anh cũng báo với bố mẹ là anh đi công tác rồi, nên sẽ đến đây ở với em.
Ngọc khẽ gật đầu để Nam yên tâm đi làm.
Nam rời đi… Thực ra anh nóng vội tới công ty là bởi mới đầu giờ sáng đã nhận được tin nhắn của Bách. Anh ta hẹn gặp mặt, Nam không thể nào không đi.
Đứng bên ngoài phòng làm việc của Bách, Nam hít thở một hơi thật sâu, gõ cửa, đĩnh đạc bước vào phòng. Nhìn thấy Nam, Bách vẫn nở nụ cười tưởng như thân tình nhưng lại đầy thâm hiểm.
- Cậu tới rồi đấy hả. Ra bàn, ngồi uống nước đi.
Bách thản nhiên, rót trà, điệu bộ đủng đỉnh như đang tiếp đón bạn chí cốt chứ không phải là một tình địch hay một cấp dưới. Ly trà thơm hương được đẩy về phía Nam:
- Uống đi, trà ướp hoa lài, thêm dìu dịu, dễ chịu lắm.
Nam nhấp một ngụm. Không muốn mất thời gian vòng vo thêm nữa, anh vào thẳng vấn đề:
- Giám đốc, anh có chuyện muốn nói với tôi đúng không ạ? Tôi nghĩ cả anh và tôi đều không có thời gian, tốt nhất là cứ thẳng thắn.
Bách bật cười, tiếp tục uống trà:
- Cậu nôn nóng làm gì. Tôi không vội, sao cậu phải vội. Nhắc cho cậu nhớ, cho tới giờ, tôi vẫn đang là người sở hữu Ngọc. Cô ta vẫn là người đàn bà của tôi. Chuyện cô ta qua lại với cậu, tôi chẳng điên tiết nổi đóa lên thì thôi, cậu việc gì mà phải hối thúc.
- Ngọc không phải là món hàng để là thứ sở hữu của anh.
- Thế sao? Vậy thì có lẽ cậu lại không hiểu vấn đề rồi. Có thể với cậu, Ngọc là một cô gái xinh đẹp, có khi còn là một công chúa, một bà hoàng, một viên ngọc quý. Nhưng với tôi, cô ta đích thị chỉ là một món hàng. Thứ mà cô ta bán là thân xác, thứ mà cô ta thu về là tiền bạc của tôi… Chuyện đó rõ ràng như vậy, cậu bênh vực để làm gì?
Bách dừng lại, uống trà, rồi lại tiếp tục câu chuyện:
- Nam này, tôi tuyển cậu về đây vì rất tin tưởng năng lực của cậu. Cậu cũng đã chứng minh cho tôi thấy, cậu hoàn toàn xứng đáng với niềm tin đó. Bao năm qua, chuyện Ngọc là bồ nhí của tôi, nhiều người biết. Chuyện Ngọc đẹp thế nào thì ai cũng công nhận. Thế nhưng chưa có một kẻ nào dám làm cái chuyện đó sau lưng tôi. Cậu biết rõ Ngọc là người đàn bà của tôi, vậy mà vẫn muốn động vào, cậu nói xem, có phải cậu muốn chơi tôi một vố không? Cậu định cắm sừng lên đầu tôi?
Nam không hề nao núng hay sợ hãi:
- Anh Bách. Tôi thừa nhận tôi có tình cảm với Ngọc. Nói đúng hơn là tôi yêu cô ấy…
- Yêu? Cậu đang nói với tôi chuyện cậu yêu một con điếm rẻ tiền đấy à?
Nam còn chưa nói hết câu thì Bách đã chen vào, anh ta ngửa mặt lên trời cười như giễu cợt thứ tình cảm mà Nam rất trân trọng.
- Đúng là Ngọc đến bên anh vì tiền, nhưng với tôi, có nhiều người mang nhân cách rẻ tiền hơn thế nhiều anh Bách ạ. Tôi biết chuyện anh đang không được thoải mái vì tình cảm của tôi và Ngọc. Tôi cũng biết anh và cô ấy có mối quan hệ đặc biệt. Dù sao, quá khứ khó khăn của cô ấy cũng có công của anh giúp đỡ rất nhiều. Nhưng chuyện của hai người vốn dĩ chỉ là sự đổi chác. Bản thân anh cũng là người đã có gia đình. Ngọc cũng còn trẻ, còn cả tương lai phía trước. Anh cũng không định cưới Ngọc. Vậy nên, tôi xin anh, hãy buông tha cho Ngọc. Những gì anh đã giúp cô ấy, nếu muốn lấy lại, tôi sẽ sẵn sàng cáng đáng. Chỉ mong, anh cho Ngọc sự bình yên để làm lại mọi thứ.
- Cậu khiến tôi có phần ngạc nhiên đấy. Đàn ông mê Ngọc không lạ, bởi cô ta đẹp quá mà. Cậu hiền lành, con nhà gia giáo, cậu không nghĩ tới thể diện của mình, cũng phải nghĩ tới mặt mũi của bố mẹ chứ. Không lẽ định bất chấp tất cả?
- Ai cũng có sai lầm, tôi không bận tâm chuyện quá khứ. Vả lại, nếu anh đã từng xem đó là người đàn bà của mình, chí ít anh cũng nên chừa cho cô ấy một con đường sống chứ? Cô ấy cặp với anh, xét ở một khía cạnh nào đó cũng không thể gọi là mang ơn. Cô ấy phục dịch anh, bất kể ngày hay đêm, chịu đựng những thứ quái đản trong chuyện giường chiếu của anh cũng như là thân làm thì nhận lương. Cô ấy cũng chỉ chung thủy với một mình anh trong suốt thời gian qua. Giữa hai người là một sự đổi chác công bằng. Như thế không đủ để anh cho cô ấy một cơ hội rút lui hay sao?
- Ái chà, kinh nhỉ, ngay cả đến chuyện giường chiếu của tôi và cô ta thế nào anh cũng biết, xem ra tình cảm giữa hai người cũng thân mật và sâu đậm lắm rồi. Nhưng nói cho cậu biết, tôi mất tiền mua mâm thì phải đâm cho thủng. Tôi không triệt đường sống của cô ta, mà là cô ta tự chống lại tôi. Tất cả những kẻ đâm sau lưng tôi đều sẽ phải trả giá. Khi mà tôi còn chưa chơi chán thì cô ta không có quyền dừng cuộc chơi.
Bách đứng lên, vỗ vào vai Nam như thân tình lắm:
- Mà chú em này, chỗ đàn ông với nhau, anh nói thật. Chú em còn trẻ chưa từng trải, bị hấp dẫn bởi Ngọc nên hăng máu thôi. Chú em có nghĩ cảnh, sau này cưới về, mỗi lần ngủ với vợ, lại hình dung cảnh nó từng cung phụng thằng khác, từng làm đủ mọi trò vì tiền… lúc đó chú em còn yêu vợ nổi không. Tôi có mọi thứ của cô ta, nụ hôn đầu tiên, trinh tiết và cả thanh xuân nữa. Nếu hai người đã thân tình đến vậy, có cần tôi gửi cho xem một ít clip giữa chúng tôi để sau này học hỏi không.
Bách cười ha hả… Nam đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Bách quả quyết:
- Tôi đã rất mong anh có cách hành xử như một người đàn ông. Nhưng xem ra chúng ta không chung tiếng nói, càng không chung một quan điểm đạo đức. Vậy tôi xin phép nhấn mạnh rằng: Cảm ơn anh vì những gì anh đã từng làm cho Ngọc trong quá khứ, dù cho anh coi đó là việc trả tiền mua vui hay vì từng yêu thương và quý mến Ngọc thật lòng. Còn hiện tại, cô ấy muốn dừng mối quan hệ này. Chúng tôi sẽ không thay đổi quyết định. Việc anh có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không sợ đâu. Tôi sẽ đồng hành cùng cô ấy.
Bách vỗ vai Nam:
- Chú em yên tâm, không cần phải sợ tôi. Bởi vì vốn dĩ kẻ phản bội tôi không phải là cậu. Tôi cũng không định làm gì cậu cả. Tôi sẽ chỉ xử lý người của tôi thôi. Còn việc cùng cô ta chống đỡ thế nào, là lựa chọn của cậu, tôi không quan tâm. Tôi chỉ nhắc nhở cậu. Nếu vì bảo vệ cô ta mà những người thân của cậu chịu ảnh hưởng gì đó, đừng nhắc là tôi không báo trước. Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi cũng muốn chống mắt lên coi. Để xem, cậu bảo vệ người tình bé nhỏ của mìnhnhư thế nào. Mà nhân tiện nhớ bảo vệ cả sức khỏe của ông bà già cậu. Không biết họ sẽ chịu cú sốc ấy thế nào khi biết con trai cưng lại sắp sửa rước về một loại gái rẻ tiền làm vợ. Mặt mũi họ không biết phải chui vào đâu cho hết nhục.
Để chứng minh cho cậu thấy tôi đàng hoàng, không phải là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, tôi cho cậu cái quyền được tự viết đơn xin nghỉ việc thay vì đuổi cậu. Tôi muốn giữ cho cậu chút sĩ diện. Thế nhé!
Nam im lặng. Anh không muốn đôi co thêm nữa vì những gì cần nói đã nói cả rồi. Nam về phòng làm việc, lập tức viết đơn xin nghỉ việc, thu dọn đồ đạc rồi ra về ngay hôm ấy. Thực ra đồ ở văn phòng của anh cũng chẳng có gì ngoài chiếc cốc uống nước và laptop. Mọi thứ nhỏ gọn nên rời đi cũng nhanh chóng. Hành động của anh đương nhiên không thoát khỏi những ánh nhìn tò mò, hóng hớt của đám nhân viên. Tất cả đều đoán định rằng: Chắc chắn trưởng phòng Nam và Ngọc có tư tình với nhau, nên một người thì vừa bị công ty sa thải, một người lại quyết định xin nghỉ việc!
Nhưng giờ với Nam, chuyện đồn đại, nói xấu sau lưng ấy còn quan trọng gì nữa. Anh đã sẵn sàng để bỏ lại mọi thứ và bắt đầu làm lại mọi thứ cùng Ngọc!
Nam về nhà, anh lấy ít đồ cá nhân, áo quần rồi rời đi:
- Mẹ, con đi công tác khoảng 4 hôm, xong việc con sẽ về.
Bà Cúc thấy vậy hớt hải chạy theo con:
- Sao đi gấp thế con?
- À, tại có chuyện đột xuất mẹ ạ. Thôi con đi đã nhé cho kịp giờ, có gì con sẽ gọi lại cho mẹ sau
- Ừ thế đi cẩn thận nhé. Mà báo với cái Ngọc 1 câu cho con bé yên tâm biết chưa? Không cứ thế mà lẳng lặng đi, con gái người ta giận đấy
- Vâng, con biết rồi thưa mẹ.
Nam phóng thẳng đến nhà Ngọc. Lúc này, anh chỉ muốn được ở bên cô gái ấy. Muốn chăm sóc cho cô và cùng cô đón nhận mọi chuyện. Thấy Nam tới, còn mang theo bao áo quần, Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Anh tới đây ở với em vài hôm.
- Anh không về nhà hai bác lo thì sao?
- Anh xin nghỉ phép, còn bố mẹ thì nói rằng đi công tác. Anh sẽ ở đây chăm sóc em cho tới khi em khỏe lại.
Ngọc ngập ngừng:
- Anh Nam, có thể… anh Bách sẽ đến tìm em bất cứ lúc nào. Anh ở đây thế này không tiện.
- Anh hiểu chứ, chính vì biết điều đó nên anh càng phải ở đây. Chuyện với giám đốc Bách, anh đã trao đổi rồi. Hôm nay anh và anh ta đã nói chuyện thẳng thắn với nhau. Việc anh yêu em, anh muốn cùng em tiến xa hơn… anh cũng đã nói cả rồi. Giờ chúng ta cùng nhau đối diện chứ không phải là cố gắng che giấu nữa. Em nằm xuống nghỉ đi, anh đi nấu cơm cho em ăn.
Nam loay hoay trong bếp một hồi cũng bưng ra được đĩa trứng tráng, rau luộc và nồi cơm nóng hổi. Nhìn mặt anh mồ hôi mồ kê túa ra, Ngọc mỉm cười, trong lòng xúc động lắm. Nam gãi đầu, gãi tai:
- Tay nghề của anh chỉ có vậy, em ăn tạm nhé. Bao năm qua ở nhà, toàn mẹ và em gái nấu nướng, anh chưa phải động tay vào bao giờ. Mai em đỡ, ngồi chỉ đạo anh cách làm. Anh tuy không giỏi nhưng nếu có người đứng sau bảo, anh sẽ nấu được.
- Ngon lắm. Cảm ơn anh.
Ngọc vừa gắp ăn, vừa thấy nghẹn nơi cổ họng. Lúc ốm đau, được chăm sóc như thế này mới càng cảm thấy tấm chân tình ấy đáng quý biết bao. Nam ngồi bên, anh có thể cảm nhận được cảm xúc ấy trong lòng Ngọc. Nam khẽ kéo cô ngả về phía mình, dựa vào vai:
- Em đừng nghĩ nhiều nữa… Những tủi hờn ấy sắp qua rồi. Sau này, cuộc sống của em sẽ có anh đồng hành. Anh không giỏi giang như em nghĩ đâu, sau này sống cùng, có khi em lại chán anh lắm ấy chứ.
Mỗi một câu mà Nam nói lại nhắc đến sau này một lần. Cái tương lai ấy đẹp quá, lấp lánh quá… Ngọc ước gì có thể tua được thời gian tới luôn những ngày hạnh phúc mà Nam vừa vẽ ra. Trong căn nhà này, anh cứ mỗi lúc lại bồi đắp cho cô cái cảm giác của một gia đình thực sự, nơi có chồng, có vợ…
Những ngày đó, nhờ có Nam chăm sóc, vết thương của Ngọc lành nhanh chóng. Có lẽ là do tinh thần phấn chấn nên cô cũng bình phục nhanh hơn. Mỗi đêm, cả hai nằm trong vòng tay nhau, dưới ánh đèn dìu dịu của căn phòng, một vài nụ hôn đã trao, một vài kế hoạch đã được vạch ra, lời nói nào cũng chan chứa yêu thương, giấc mơ nào cũng quá đỗi ngọt ngào…
Buổi sáng hôm ấy, trời mới tờ mờ, còn vương hơi sương, trong lúc Nam còn đang thiếp đi, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay Ngọc, cô nghe thấy có tiếng điện thoại. Ngọc nhìn thấy người gọi là mẹ, khẽ khàng ngồi dậy để Nam không thức giấc, cô bấm nút nghe:
- Mẹ à? Có việc gì vậy à? Sao mẹ gọi cho con sớm thế?
Đầu dây bên kia im lặng, phải tới chục giây, mẹ Ngọc mới nói được trong nước mắt:
- Con à, con thu xếp về nhà đi. Minh, em con… mất rồi.
Truyện dài kỳ: Người tình bóng đêm (Phần17)Về tới cửa nhà Ngọc, Nam vẫn còn bịn rịn mãi, chưa muốn rời đi. Anh chạy vội vào nhà, nhìn Ngọc tiếc nuối. Nam ...
Truyện dài kỳ: Người tình bóng đêm (Phần 16)Lúc này, bàn tay của Bách không còn dừng lại là cái nâng cằm nữa, anh ta bóp chặt lấy cằm cô, hai đầu ngón ...
Truyện dài kỳ: Người tình bóng đêm (Phần 15)Nam nắm chặt lấy tay Ngọc năn nỉ, cứ như thể cô sẽ “bốc hơi” ngay lập tức. Ánh mắt Nam run rợ, hoang mang ...