Tên truyện: Thành phố của những thiên thần
Tác giả: Tĩnh An Lộ 1 Hào
Thể loại: Hiện đại, chủ thụ, hiện thực hướng, nhẹ nhàng, ngoài nóng trong lạnh lãng tử cường công x ngay thẳng cường thụ, thụ truy công, HE
Số chương: 40 chương + 1 PN
Trong quãng thời gian rỗi rãi nhàm chán vừa qua, đột ngột tôi lại có hứng thú đọc kiểu truyện sủng công, thụ truy công. Nhưng thực sự giống như đãi cát tìm vàng. Phần lớn truyện đều đọc xong cho có, nhiều truyện thậm chí tính chất giải trí cũng trở nên ít ỏi đến đáng thương. Thành phố của những thiên thần là điểm sáng hiếm hoi trong một đống truyện tạp nham đó.
Nhưng để viết riêng thành một bài như thế này thì truyện cũng có rất nhiều nét khiến tôi ấn tượng. Đầu tiên là giữa rừng đam mỹ lao nhao thiếu tính chiều sâu gần đây tôi đọc, thì Thành phố của những thiên thần là truyện hiếm hoi có nhiều cái mới lạ. Không gian mới lại, tính cách nhân vật mới lạ.
Truyện không còn là khung cảnh ở một thành phố X, thành phố Y của Trung Quốc mà chuyển sang Thái Lan. Tác giả có lẽ cũng là người yêu thích du lịch và đi Thái Lan nhiều nên miêu tả cũng như kiến thức về Thái Lan khá tốt.
Gần đây mở truyện mà có giới thiệu kiểu, bạn A là tinh anh trong ngành xyz, hay bạn B là giám đốc chủ tịch tập đoàn xuyên vũ trụ, phần lớn tôi đều bỏ qua (trừ khi quá nhàm chán). Hai nhân vật của truyện nếu đặt theo phương diện xã hội thì đều là những nhân vật bình thường. Tất nhiên bạn A Sùng được cưng hơn thì bạn được cho cái tài là chuyện gì cũng có thể làm được, từ matxa, xăm mình, ảo thuật, bartender hướng dẫn viên du lịch, thợ sữa chữa… kịch sĩ, tất cả đều nằm trong tầm tay bạn. Nhưng A Sùng có một cuộc sống vật lộn dưới đáy xã hội một thời gian dài. Ở bạn có sự lọc lõi và cái thói mê tiền rất riêng. A Sùng tựa như một cơn gió bay thả cuộc đời trên bầu trời cao. Cậu thích tự do, ghét bị ràng buộc, ghét bị níu kéo, ghét những mối quan hệ lâu dài. Phải nói Ninh Vũ chỉ như cậu bé hỉ mũi chưa sạch trước A Sùng. Ninh Vũ bị A Sùng lãng tử vô tình tung thính mù mịt. A Sùng quá dẻo miệng, quá hiểu ý người nên cậu dễ dàng kéo cậu bé ba lơ ngơ Ninh Vũ vào lưới tình.
Ninh Vũ được tác giả xây dựng ở cái thế khá đối lập với A Sùng. Cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học giỏi, EQ không cao, và có chút xíu thích tự ngược. Giống như một người tự hạn chế trong khuôn khổ quá lâu, gặp A Sùng, Ninh Vũ như bị choáng ngợp trước sự tự do phóng khoáng của anh. Ninh Vũ giống như cậu bé nhiều năm một mình ngồi sau cánh cửa sổ chậm rãi nhìn cuộc sống ngoài kia. Rồi một ngày cơn gió A Sùng xuất hiện thổi tung cánh cửa sổ, thổi vào căn nhà hương hoa cỏ tự nhiên. Trong cơn gió A Sùng, Ninh Vũ cảm nhận được một cuộc sống mới lạ khác ngoài kia, cậu khát khao muốn chạm vào cơn gió, được bước qua cánh cửa khám phá thế giới mà cơn gió đã đi qua. Việc theo đuổi A Sùng có lẽ là lần phản kháng lại cuộc sống ngăn nắp nề nếp đầu tiên của cậu. Mặc dù đau khổ vì tình nhưng con người cậu như đầy sức sống, dũng cảm tiến lên, dũng cảm đối diện.
Truyện có độ dài vừa đủ, có hơi hướng hiện thực khá tốt. Một số lời nói rút ra cũng cảm thấy có chút ý nghĩa. Giống như câu nói của bạn Nhã Nhã dành cho Ninh Vũ khi biết cậu bỏ hết công việc chạy sang Thái theo tình đơn phương: “Chị hâm mộ dũng khí của cậu, bởi vì chị không làm được. Nhưng làm bạn, chị vẫn muốn nhắc nhở cậu, tình cảm đơn phương rất dễ khiến bản thân cảm động. Cách làm chính xác cậu nên dùng là phân tích thiệt hơn, so đo được mất như người trưởng thành vậy, để khiến những thứ mình bỏ ra và hồi báo được tuần hoàn liên tục.”
Con người trưởng thành luôn hành động ít theo cảm xúc hơn. Họ thường ít nhiều tính toán trong đó. Kiểu mình bỏ ra như vậy có nhận được đáp án xứng đáng hay không. Chính vì điều đó cuộc sống của người trưởng thành ít khi làm ra những việc mà người ta vẫn thường nói là mù quáng, nhưng cũng vì thế mà thế giới người trưởng thành cũng trở nên khô khan, thiếu cảm xúc hơn.
Quá trình truy công của bạn Ninh Vũ được miêu tả hợp lý. A Sùng là một người lạnh lùng, ghét ràng buộc nhưng chính cậu cũng không hiểu vì sao bản thân lại dần dần từ những điều vô hình, nhỏ bé tưởng chừng không nhìn thấy đã chú ý đến Ninh Vũ nhiều hơn. Nếu có lý do nào cụ thể thì tôi có thể nghĩ rằng chính là trái dấu hút nhau. Thế giới của hai người khác biệt, nếu Ninh Vũ không kiên trì đeo bám có lẽ sẽ mãi mãi không chạm đến nhau. Nhưng Ninh Vũ cứ liên tục khấy đảo cuộc sống của A Sùng. Ban đầu có lẽ rất phiền hà, nhưng bởi Ninh Vũ là một chàng trai đơn thuần tốt bụng nên A Sùng thực sự không thể quá trở mặt với cậu. Tựa như vệt nước, Ninh Vũ cứ kiên trì lan vào cuộc đời A Sùng, khiến cậu từng bước bị ru trong thế giới tình yêu của Ninh Vũ.
Nhưng cái cách bạn A Sùng hiểu và thừa nhận tình yêu không hẳn là có một sự kiện gì gây tác động mạnh. Tất cả đều ở trong sự tự vấn trong lòng của chính A Sùng. Bạn Vũ giống như một người kiên trì gõ cửa cánh cửa lòng của A Sùng. Ngày nào cũng gõ, thời khắc nào cũng gõ. Nhưng cánh cửa vẫn luôn đóng kín không chừa ra một khe hở cho Ninh Vũ bước chân vào. Ban đầu, A Sùng sẽ thấy phiền về tiếng gõ cửa nhưng ngày tháng qua dù không mở cửa nhưng tiếng gõ trở nên dần quen thuộc. Phía sau cánh cửa lòng khép chặt, A Sùng nghe tiếng gõ cửa, tự ngẫm về những điều trong cuộc sống, thông qua cả những nhắc nhở trong phật pháp, cậu cũng nhận ra bản thân đã quen thuộc với tiếng gõ cửa, muốn hé ra một chút để nhìn người gõ. Lúc kết thúc của câu chuyện cũng là khi A Sùng chủ động mở cánh cửa lòng ra với Ninh Vũ.
Thực ra đọc truyện có lúc mình còn thấy bạn A Sùng có nét gì đó giống với nhân vật Húc Tử trong phim A Phi chính truyện. Nếu có một kết thúc như Húc Tử có khi cũng hay, mang chút đặc sắc mới lạ. Nhưng mà nếu như thế chắc tôi đã không đọc truyện này. Mà thực ra truyện đam mỹ vốn cũng không quá mức mang tính suy tưởng như vậy. Tôi thực sự luôn muốn những kết thúc hạnh phúc cho những chuyện tình. Dù sao cuộc sống cũng đã quá mức phức tạp và rối rắm, tôi không muốn lòng mình lại thêm sự nặng trĩu khi đọc một truyện có kết thúc không đẹp nữa.