Mùa đông đến là lúc cái lạnh gõ cửa từng nhà, len lỏi mọi ngóc ngách khiến bao tâm tư, cảm xúc ào về. Chính vì vậy, mùa đông là cảm hứng khiến biết bao thi sĩ sáng tác nên những vần thơ hay, dạt dào cảm xúc. Quantrimang.com đã tổng hợp những bài thơ về mùa đông, thơ tình mùa đông hay và cảm xúc nhất, mời các bạn cùng đọc để vơi bớt đi nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhung trong những ngày đông lạnh giá.
Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anhTrời rét mướt gió Đông về gọi cửaHàng cây lạnh cánh tay trần trụi láNhư tình anh không áo lúc Đông sang
Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoangChiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủPhố chong đèn ly cà phê lạc lõngKhúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em
Anh lặng thầm như sỏi đá bước quenBàn chân mỏng vết thương mềm còn nóngNghe trái tim tương tư theo nhịp đậpSợ dại khờ nên em chút cô liêu
Anh giấu gì bên men rượu đìu hiuKhói thuốc đắng nên bao lần rũ rượiHãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phốEm đang chờ… nơi ấy một lời yêu!
Tác giả: Đỗ Mỹ Loan
Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!Để sầu héo hắt cả muôn nơiBâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõKhắc khoải niềm thương phủ ngập trờiChín đợi mười mong cay khóe mắtTrăm chờ ngàn ước xót bờ môiĐi trong buốt lạnh màu hoa tuyếtChợt thấy tủi hờn phận cút côi.
Thơ: Nguyễn Mây
Thế là đông cũng đã sangHàng cây xơ xác lá vàng hết rơiNắng hồng thôi hết lả lơiĐông về lạnh giá tim côi lại buồn.
Đâu còn thấy cảnh hoàng hônBên nhau say đắm nụ hôn ngọt ngào.Về đêm trời thiếu ánh saoVầng trăng ẩn khuất lẩn vào màn sương.
Đông về phố nhỏ thê lươngBàn chân lạc bước cuối đường chơi vơi.Mùa đông lạnh lắm người ơi!Muốn tìm hơi ấm nơi người mình yêu!!!!!
Thơ: Nguyễn Dũng
Chủ nhật buồn nghe gió lạnh vềMuôn trùng cách biệt chốn sơn khêĐường xưa vẫn đó vang lời hẹnPhố cũ còn đây vọng tiếng thềLặng lẽ hoài thương bao mộng ảoÂm thầm mãi tiếc những cơn mêTrời dâng tím ngập sầu muôn lốiChủ nhật buồn nghe gió lạnh về.
Thơ: Thanh Trần
Chút lạnh về đã ghé đến nơi emMưa hắt hiu ngoài thềm nghe lá đổHạt sương rơi níu bước chân ngọn gióMây giăng bay ngõ nhỏ lối em về
Chiều hoàng hôn nhuộm tím chốn sơn khêCăn nhà vắng nằm kề bên góc phốVẫn hoang lạnh mà sao anh cứ ngỡNhư có em đang về cuối con đường
Đêm trăng gầy thả bóng xuống cành dươngÁnh vàng vọt xuyên qua nhành kẽ láGió từng cơn trèo vai gầy vội vãĐi theo sau giá lạnh buốt mùa đông
Anh chợt mơ về một bếp lửa hồngCăn nhà nhỏ nơi miền quê xa ấyTiếng vạc đêm chợt giật mình thức dậyLe lói ánh đèn ...bên cửa sổ nhà ai.
Thơ: Thúy Hải Nguyễn
Một mình em với những ngày dài thương nhớĐông đã về từng cơn gió thổi tóc maiLạnh thấu tim...chợt giọt lệ lăn dàiMắt trông ngóng hình bóng ai trên phố ?
Con đường nhỏ buổi chiều Đông lá đổCuốn theo chiều cơn gió nhẹ chao nghiêngSắc vàng khô, sắc đỏ tựa nỗi niềmNgười con gái...riêng mang tình xa vắng
Phương trời xa liệu có hồng ánh nắng ?Sưởi ấm tình chở nặng những yêu thươngĐể nơi đây cô gái nhỏ sắc môi hườngNghe ấm áp bởi tình thương anh trao gửi
Dù lạnh giá em nào đâu dám hờn tủiChỉ mong tình đừng ngắn ngủi, mong manhDẫu xa nhau tình yêu mến chân thànhTa sẽ được bên nhau tròn hạnh phúc.
Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đôngVào khoảng trống đầy mông lung lạnh giáCâu yêu thương lạc trên miền đất lạChẳng đến được người đã quá xa xôi?
Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lờiTôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắngTìm ánh sao đông trên dòng sông lặngLạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư.
Đông đã về se sắt những trang thơTình đã mất, cả đời mơ nuối tiếcCòn lại thôi chút ân tình cách biệtRầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi.
Bài thơ tình tôi đang viết cho tôiCơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ướcĐến nơi nao nếu người em thấy đượcXin hãy động lòng, dừng bước tâm giao.
Tôi vẫn yêu em như những ngày nàoNghe ký ức thường dâng trào khao khátHoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt?Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe?
Từ độ em đi tâm trí nặng nềThơ tôi viết em đâu hề xao xuyếnNhư dòng sông nước vẫn xuôi về biểnThương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi.
Chiều nay một chiều đôngNghe thèm giọt nắng hồngThèm một vòng tay ấmCho đời bớt mênh mông.
Người ơi đông bên nớCó nhiều tuyết rơi khôngBên ni đông không tuyếtChỉ bão tuyết trong lòng.
Nhớ về đông năm ấyTuyết trắng phủ đầy câyTrắng như màu áo cướiMôi mắt nhìn đắm say.
Rồi mùa đông lại sangCuộc tình lỡ, tan hoangTuyết vẫn trắng đầy lốiTrắng, như màu áo tang.
Chiều nay một chiều đôngDù có giọt nắng hồngDù có vòng tay ấmVẫn nghe buồn mênh mông.
Chiều nay, một chiều đông…
Xin đừng thổi nữa gió đông ơiLạnh lắm tim tôi lạnh lắm rồiChốn ấy người em đừng buốt giáBao nhiêu lạnh lẽo cứ về ta
Những bông tuyết gửi gió bay xaTrong trắng trinh nguyên quá nõn nàNgả ngớn như tình em gái nhỏĐể hồn ta chợt thoáng âu lo
Nhìn Phượng trơ cành thấy đắn đoMuốn gửi về ai tiếng dặn dòĐừng ra gió rét hoa tan rãRồi để lòng ai thấy xót xa
Tình buồn thắc thỏm lúc mưa quaBên ấy lệ em có nhạt nhòaChốn cũ tìm gương ôm lấy bóngĐể đời vằng vặc một mùa đông!
Mùa đông Hà Nội không buốt thấu xương như Sapa hay lạnh ủ ê như Đà Lạt, nó là cái một mùa đông lạ với những nét riêng chỉ thuộc về riêng thành phố này, với gió lạnh thổi ngang, mùa đông vàng như khoai mật, hong khô cả tâm hồn của ai đó khiến cảnh vật bừng lên sức sống. Dù vậy, ai đã từng trải qua mùa đông Hà Nội đều sẽ rất nhớ nó.
Thơ: Hồng Giang
Hà Nội đầu đông có lạnh không emCon đường xưa vẫn quen mùi hoa sữaChiếc lá thu rơi bên ngoài khung cửaLối ai về nhớ một nửa yêu thương
Hồ Tây bây giờ còn thấy vấn vươngĐường Trịnh Công Sơn thương đời “Cát Bụi”Phố Ven Hồ hai con rồng đắp nổiEm vẫn về trong nỗi nhớ hanh hao
Ngọn sóng Tây Hồ vẫn cứ xôn xaoCon đường mới ôm vào bao kỷ niệmAnh đi xa nửa đời còn tìm kiếmHương cốm ngày nào hiếm bữa mẹ rang
Đầm Sen vẫn chờ ngày ấy anh sangVài bông tím muộn màng vừa mới nởGió vẫn thì thầm bên anh nhắc nhởĐông sang rồi đừng để lỡ xuân em
Hà Nội đông về phố vẫn bon chenĐường em đi...Chợt thèm…Bờ vai ấm!
Thơ: Phạm Hương Giang
Từ xa gió Bắc kéo về rồiHà Nội đêm này sẽ lạnh thôiGiọt rớt bên thềm khe khẽ đọngMưa dồn trước cửa nhẹ nhàng trôiChiều về phố cũ thưa lời đónTối tới đường xưa vắng giọng mờiGối chiếc kìa ai còn thấp thỏmGiật mình giấc tỉnh tiếng lòng côi.
Thơ: Giọt Mưa Thu
Anh có về Hà Nội buổi chiều đông.Cùng dạo phố khi bóng hoàng hôn đổ.Hồ Tây xanh rì rầm con sóng vỗ.Tay trong tay quyện hương gió thơm nồng.
Tiếng đông về mang nỗi nhớ bâng khuâng.Mùi hoa sữa vẫn toả hương ngào ngạt.Mùa lá rụng sao thấy lòng man mác.Ngẩn ngơ chiều nghe ai hát tình ca.
Hà Nội đêm sương giăng mắc nhạt nhoà.Năm cửa ô vẫn từng giờ thao thức.Cà phê phố lặng thầm trong tiếng nhạc.Có khi nào…Anh thấy nhớ em không…!!!
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Em về Hà Nội mùa ĐôngHồ Tây chiều xuống mênh mông lững lờTừng con phố nhỏ nên thơMùi hương hoa sữa thẩn thờ đắm say
Em về Hà Nội chiều nayCây bàng lá đỏ rơi đầy lối quaTiếng chuông Trấn Vũ chiều tàVọng lên từng nhịp ngân nga xao lòng
Em về Hà Nội … thầm mongNhìn đôi bờ bãi sông Hồng uốn quanhBạt ngàn in một màu xanhLung linh như một bức tranh tuyệt vời !
Em về Hà Nội thăm chơiBa Đình buổi sáng tiết trời lạnh seBâng khuâng em lắng tai ngheChim ca bướm lượn bốn bề bình yên
Em về Hà Nội linh thiêngNgàn năm văn hiến đất hiền địa linhThủ Đô cổ kính thanh bìnhEm về gởi những cảm tình nơi đây.
Tác giả: Khuyết danh
Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Ta còn em một màu xanh thời gian
Từng chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói son yêu
Nao nao kỉ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ.
Thơ: Đỗ Kim Quang
Hà Nội đêm mùa đông!
Lành lạnh heo may phía sông Hồng thổi tới,
Ngọn đèn vàng ngóng ai mà đứng đợi
Hương sữa thoảng nồng nàn dệt sợi nhớ, sợi thương...
Hà Nội trải mù sương,
Những con đường khoác lên màu áo cũ,
Những nóc phố thâm nghiêm xô nghiêng cả một thời quá khứ
Bước chân người cô lữ chợt hanh hao.
Lòng bâng khuâng nhớ kỷ niệm năm nào:
Tiếng tàu điện leng keng...leng keng vọng về trong hư ảo,
Hương Ngọc lan lối hẹn hò nhuộm thơm mùi nếp áo
Thoảng đâu đây hơi ấm mối tình đầu...
Vẫn còn đó, những hàng cây im lặng, dãi dầu
Vẫn còn đó, giọng rao đêm lắng sâu miền ký ức
Ánh trăng mờ thao thức
Để bàn chân người ra đi day dứt lối xưa về
Chợt thấy lòng tái tê!
Nào ai hiểu quãng thời gian lê thê nơi đất khách
Nhưng còn đó Hà Nội thân thương khiến tâm hồn gột sạch
Để cánh chim trời sau bao năm xa cách về tìm lại những mùa đông...
Ngoài những bài thơ mùa đông hay ở trên, các bạn có thể tham khảo thêm những stt về mùa đông để cùng trải lòng và thể hiện tâm trạng của mình nhé.
Link nội dung: https://unie.edu.vn/bai-tho-ve-mua-dong-am-ap-a53866.html